Federer - Gasquet: Bước chân thần tốc (TK US Open)
8 kỳ SEA Games liên tiếp, bóng chuyền nữ Việt Nam ngậm ngùichấp nhận chiếc HCB sau khi các cô gái của chúng ta thất bại trướccùng một đối thủ, ĐT Thái Lan. Xét về thể hìnhcũng như tố chất phát triển, người Việt Nam chẳng hề thua kémngười Thái.
Thế nhưng, tại sao đội bóng chuyền nữ xứ sở Chùa Vàng đã từ lâuvô đối ở sân chơi SEA Games và sớm vươn ra tầm châu lục, thậm chíđã được dự cả những giải tầm thế giới (World Cup, WorldChampionship và World Grands Champion Cup), còn bóngchuyền Việt Nam vẫn chưa một lần thành công với giấc mơ giành HCVSEA Games chứ chưa dám vươn tầm ra châu lục?
Mấu chốt vấn đề có thể nằm ở sự khác biệt trong cách thức tổchức giải bóng chuyền VĐQG (nơi được coi là nguồn cung cấp nhân lựcchủ chốt để xây dựng một đội tuyển mạnh) giữa 2 nước.
Bóngchuyền nữ Việt Nam (áo đỏ) đã phải nhận thất bại trước người Tháitrong trận chung kết 8 kỳ SEA Games liên tiếp
Còn nhớ,trước SEA Games 28 vừa qua ở Singapore, ĐT bóng chuyền nữ Việt Namchỉ được tập trung chuẩn bị cho kỳ Đại hội thể thao Đông Nam Ákhoảng hơn 1 tháng. Nguyên do là bởi theo ông Thái Thanh Tùng- HLV ĐT nữViệt Namthì các cầuthủ của ông không có nhiều thời gian tập luyện vì họ phải căngsức thi đấu các giải ở hệ thống VĐQG tại các CLB.
ĐT bóng chuyền nữ Việt Nam nói riêng và bóng chuyềnViệt Nam nói chung có khá nhiều giải đấu thuộc hệ thống VĐQG để chocác cầu thủ thi đấu nhưng sự tổ chức các giải đấu này dường nhưđang có những yếu tố thiếu hợp lý.
Mùa giải 2015 đánh dấu cột mốc 11 năm giải đấu cao nhất củalàng bóng chuyền Việt Nam đổi tên thành giải VĐQG. Hàng năm, giảiđấu quan trọng này được chia làm 2 vòng: Vòng 1 thi đấu thường vàotháng 3. Vòng 2 được tổ chức vào cuối năm, có thể là tháng 10hoặc tháng 12. Quãng nghỉ giữa 2 vòng có khi lên đến hơn nửa nămkhiến các VĐV không được thi đấu thường xuyên dẫn đến việc gặpsức ì lớn, còn các đội thì phải cho VĐV của mình nghỉ hoặc tậpchay.
Bóngchuyền Thái Lan đã vươn mình mạnh mẽ ra đấu trường quốc tế
Năm nàocó Đại hội Thể dục thể thao toàn quốc thì giải VĐQG ViệtNam chỉ còn tổ chức đúng 1 vòng và thế là "sự cọ xát" của cácVĐV ở các CLB trong nước cũng chỉ còn 5 trận vòng bảng thay vì 10trận như trước.
Trong khi đó, bóng chuyền Thái Lan đã lên chuyên nghiệp từ năm2005 . Dù số lượng các đội tham dự giải VĐQG kém hơn chúng ta (8CLB so với 12 CLB) ở cả nội dung nam và nữ nhưng người Tháiđã phát triển tốt theo mô hình League tạo cho các cầu thủđược dịp thuận lợi để thi đấu cọ xát thường xuyên.
Việc được đánh cọ xát thường xuyên giúp các VĐV của xứ sởChùa Vàng tích lũy được kinh nghiệm, nâng cao cả về trình độchuyên môn lẫn tâm lý thi đấu. Điều này cũng rất tốt với các cầuthủ trẻ.
Còn ở Việt Nam, mỗi năm chúng ta có giải VĐQG chia làm2 giai đoạn, các giải hạng A và cả những giải đấu Siêu cúp. Tuynhiên, điểm bất cập là các VĐV của chúng ta tập trung ở các CLB đểthi đấu chỉ từ 5-7 ngày, sau đó họ lại nghỉ tầm 1-3 tháng, rồi sauđó họ lại thi đấu khoảng tầm 5-7 ngày.
GiảiVĐQG ở Việt Nam cần có sự cải tiến mạnh mẽ để giúp ĐTQG có sự pháttriển
Chính vìsự ngắt quãng này khiến cho các VĐV của chúng ta không có đượcnhiều thời gian để làm quen với guồng quay của giải đấu. Nhưng TháiLan thì khác. Các VĐV nước bạn thường thi đấu ở những giảiLeague, tức là họ sẽ thi đấu liên tục từ 5-6 tháng theo thể thứcvòng tròn giữa các đội với nhau. Sau đó, họ sẽ nghỉ để tập trungĐTQG. Và rõ ràng, với thời gian thi đấu và tập luyện nhiều như vậythì các VĐV sẽ có nhiều thời gian để cọ xát thi đấu nhằm nâng caotrình độ và tích lũy thêm những kinh nghiệm.
Cũng liên quan đến vấn đề này, HLV Kittipong (CLB Bangkok Glass,đội bóng mà Nguyễn Thị Ngọc Hoa đang tập luyện và thi đấu)chia sẻ: "Tại Thái Lan, giải VĐQG kéo dài khoảng 6 tháng. Cácđội thi đấu vòng tròn 2 lượt từ tháng 10 đến tháng 4. Thời gian cònlại, chúng tôi dành toàn bộ thời gian để tập trung cũng như thựchiện các kế hoạch của đội tuyển. Đây là cách mà các nước phát triểnđang làm."