Diego Costa: Gã giang hồ... cô đơn

Ngày đăng 22/11/2014 00:01

Cuộc đời của Diego Costa là một chuỗi những chuyện ly kỳ như tiểu thuyết. Anh sinh ra tại Brazil, nhưng cái tên Diego lại xuất phát từ huyền thoại người Argentina - Diego Maradona mà ra. Đến tận 16 tuổi,cựu tiền đạo Ateltico Madrid hãy còn chơi bóng đá đường phố như một cầu thủ nghiệp dư và trải nghiệm bóng đá chuyên nghiệp đầu tiên của anh không diễn ra trên mảnh đất quê hương mà tại... Bồ Đào Nha.

Ấy vậy mà khi đã thành danh, Diego Costa lại là tâm điểm của một cuộc tranh giành rất ồn ào giữa 2 cường quốc bóng đá hàng đầu thế giới là Brazil và Tây Ban Nha. Khi nhà ĐKVĐ Thế giới và đội tuyển 5 lần giành Cúp vàng phải tranh giành một cầu thủ, đấy dứt khoát không thể là một cầu thủ tầm thường. Tất nhiên, sự không tầm thường của Diego Costa còn đến từ việc tài năng của anh nở rất muộn. Phải tới mùa 2012/13, khi anh thay thế xuất sắc vai trò của Radamel Falcao ở Atletico Madrid, cái tên Diego Costa mới xuất hiện trên bản đồ bóng đá châu Âu.

Rồi mùa trước, khi Diego Costa góp công lớn giúp đội bóng thành Madrid giành chức vô địch La Liga sau 18 năm chờ đợi và có mặt ở chung kết Champions League, giá trị của anh đã tăng lên chóng mặt. Mới giá 32 triệu bảng mà Chelsea bỏ ra đề có ngôi sao gốc Brazil này xem ra còn rẻ, nhất là khi chứng kiến anh ghi tới 9 bàn trong 10 trận ra sân tại Premier League kể từ đầu mùa.

Thực tế, khi đã trở thành người của Chelsea hay đã bắt đầu chơi những trận đầu tiên cho ĐT Tây Ban Nha, thì Diego Costa vẫn trở thành chủ đề gây tranh gãi, không ít kẻ dèm pha anh, thậm chí chỉ trích anh là phản bội, dối trá. Bỏ lại tất cả, Diego Costa không bao giờ bận tâm tới những điều ấy. Cái mà anh luôn hướng tới là những bàn thắng và những danh hiệu. Tuổi thơ dữ dội đã đào tạo lên một Diego Costa lạnh lùng, chẳng sợ nỗi cô đơn trong thế giới bóng đá.

“Tôi không sợ cô đơn hay bị ai đó quay lưng. Tôi quen rồi”, Diego Costa đã chia sẻ như thế về những góc khuất trong cuộc đời mình với tờ Telegraph. “Có lẽ vì ngoại hình dữ dằn và thô kệch của tôi nên ít người muốn tiếp xúc với tôi. Ngày bé, tôi thường phải đá bóng để kiếm sống. Sau khi đội thằng, những đứa trong đội thường tụ tập ăn uống, nhưng họ chưa bao giờ rủ tôi.

“Có lần thua nên không có tiền để ăn, tôi rất đói và cứ đi bộ trên những con phố tại Lagarto, Brazil. Rồi tôi nhìn thấy hai người đàn ông vứt ổ bánh mỳ chưa ăn hết. Tôi chạy đến nhặt ăn thì họ giật lấy, ném xuống đất rồi xỉ nhục tôi. Tôi đã đánh nhau với họ đến khi cả ba bầm dập. Họ bỏ đi, còn tôi nhặt ổ bánh mỳ lên, lau áo và ăn tiếp. Từ đó tôi không sợ cô đơn nữa. Có lẽ nó là một phần trong cuộc sống của tôi”, tiền đạo 27 tuổi này hướng đôi mắt về nơi xa xăm.